"the things that were, the things that stopped, the things that were closed off - things that surely were and today are no longer, but things that also were so that I may still be."
muốn rate lại Tro tàn sắc đỏ vì cuốn đó thực sự buồn ngủ (ngẫm lại mình cũng không thích nó đến vậy) và cũng vì cuốn này thấy hay hơn rất nhiều, nhưng lười quá
Đọc lại lần ba.
(Sau một cuộc đi thăm bạn đẻ bỗng cảm thấy đồng cảm hơn bao giờ hết với những chi tiết trước giờ không mấy để ý *liếc mạnh Pregnancy Diary*)
Để kỷ niệm lần đọc thứ ba, tôi xin kể về mối duyên có phần nhạt nhẽo nhưng tôi luôn cho là thần thánh giữa tôi và cuốn sách này.
Tôi mua cuốn này chỉ vì cái bìa (siêu đẹp), và một chút vì text bìa “a lonely teenaged girl falls in love with her foster-brother” (ừ tui bị íu đúi trước các thíu nữ í), hoàn toàn không có một ý niệm gì về tác giả. Đọc xong truyện 1, tôi kinh hack. Đọc tiếp truyện 2, tôi ớn lạnh. Đọc hết truyện 3 thì tôi phải vùng dậy ngay để gu gờ tác giả. Ngạc nhiên chưa, cổ chính là người đã viết Giáo sư và công thức toán, một cái truyện tôi từng đọc và hoàn toàn không ấn tượng gì (đến mức mất trí nhớ tên tác giả thì đủ biết với tôi nó nhạt như nào rồi đấy). Từ đó tôi trở thành fan của cổ.
Thực sự đến giờ tôi vẫn coi Yoko Ogawa viết Giáo sư và công thức toán và Yoko Ogawa viết The Diving Pool, Revenge, Hotel Iris (tôi vẫn đang đọc), Memory Police (sắp ra tháng Tám này) aka những cuốn tôi cực kỳ si mê (hoặc 77% sẽ si mê) là hai tác giả hoàn toàn khác nhau. Tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý định đọc lại Giáo sư, nhưng đã đọc The Diving Pool ba lần. Việc Giáo sư trở thành cuốn iconic nhất của Ogawa khiến tôi mỗi lần nghĩ tới lại muốn vò đầu bứt tóc.
The Diving Pool gồm ba truyện ngắn: The Diving Pool, Pregnancy Diary và Dormitory. Cả ba đều xuất sắc. Không kinh dị mà vẫn đáng sợ. Đáng sợ nhưng lại cũng relatable hơn bao giờ hết.
Nhớ lần đầu đọc xong, trong tôi dấy lên một khao khát mãnh liệt vừa ước gì ba truyện này kéo dài mãi mãi vừa muốn chúng mãi mãi dừng lại ở đó.
Càng đọc lại tôi càng cảm nhận rõ rệt về tính nữ của cuốn sách này và của chính mình và tôi trân trọng nó vì điều đó.
Ấn tượng nhất với tôi ở ba truyện ngắn này là cách tác giả chạm tới casual cruelty và sexual desire (<a href="https://www.wordswithoutborders.org/book-review/yoko-ogawas-the-diving-pool-three-novellas">What Ogawa gives us is a sort of reversal of the idea of the male gaze, in which the female gaze toward the object of desire expresses not power but helplessness and separation.</a>) ở ba nhân vật nữ chính của mỗi truyện. Tinh tế, sắc bén, lạnh lùng nhưng vẫn cảm thông vô bờ mà lại không sến.
Tôi thích nhất truyện đầu tiên, The Diving Pool. Vì kết quá đỉnh. Cái khoái cảm khi còn đang bận rón rén sợ sảy chân xuống cái hố tình cảm thiếu nữ sến súa thì đã được đẩy thẳng tay xuống vực sâu tối đen tuyệt vọng, thực sự lần nào đọc cũng sởn da gà.
“I was always watching you.” This could have been a breathless declaration of love or a final farewell.
Và vì câu này nữa.
“Condolences to gentle hearts who couldn't bear to try.
I don't wanna live like this, but I don't wanna die.”
3.5
đọc xong vào một ngày nắng nóng kỷ lục nên cái thế giới gần tận thế tuyết xám rơi mãi không ngớt trong truyện thật là có tính giải nhiệt huhu
truyện thì cũng đơn giản thôi, sự là ở một thành phố không tên nọ không nhớ từ bao giờ khí hậu bắt đầu biến đổi thất thường, trước là mưa đỏ sau rốt là tuyết xám, rơi mãi rơi mãi đến độ dần dà người ta không còn phân biệt được mùa, không còn thời tiết cũng không còn thời gian, những văn minh của một thành phố hiện đại cũng từng bước lụi tànrồi người ta nối đuôi nhau xếp hàng để đi lánh nạn, về một nơi không ai biết là nơi nào vì chưa từng có một ai trở về, họ được gọi là người xámnhưng cũng có những người không chịu trở thành người xám nối hàng băng tuyết tiến tới một đích đến vô định, họ là một đôi tình nhân cùng chú chó và những vị khách khác thường của họtrong cái ngày được coi là cuối cùng, hai người quyết định ở bên nhau trong cái công ten nơ của chàng trai vốn làm nghề chữa giày, cùng nhau trải qua đủ mọi cung bậc của tình yêu, cùng chăm sóc chú chó già yếu và tiếp những vị khách không hẹn mà cùng ghé vào một ngàylý do hai người ở lại thành phố chỉ đơn giản là bởi họ yêu nhau chưa được bao lâu, những gì chưa thể làm với nhau nhiều hơn rất nhiều những gì họ đã làm với nhau (họ thậm chí còn chưa trải qua một Giáng sinh nào cùng nhau) vì thế, dù chỉ là một ngày cuối cùng thôi họ cũng không muốn rời người mình yêu ;_;truyện có 179 chương (?) bắt đầu từ 179 đếm ngược về 0trở đi trở lại trong truyện là câu "Người ta nói Nó sắp đến.", như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ không còn nhiều giá trị trong một thế giới sắp đi dến hồi kếtvì đọc cuốn này với kỳ vọng nhiều chút về yếu tố lãng mạn nên có hơi hẫng hụt, cảm giác tác giả lướt qua yếu tố này quá, nhưng cũng có thể chỉ cố ý vậy chăng, bởi có một đoạn khá hay, cô người yêu nghĩ xem nếu ngày mai vẫn đến, nếu hôm nay chưa phải là ngày cuối cùng, cô có thể cùng người yêu làm được những gì, cuối cùng chỉ để ngạc nhiên rằng hẳn hai người cũng sẽ chẳng làm được gì nhiều khác ngày hôm nay ở trong cái công ten nơ này - cùng nhau im lặng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chăm sóc chú chó già 0.5 sao dành cho phần lời tác giả, cái tên "bi tráng" (tạm dịch là "Không ngày tháng", nghe tiếng Việt thì vậy thôi á - mượn lời một reviewer nào đó trên một trang mua sách online) và bìa sách đẹp (phù phiếm)
Nói chung là thích văn Hàn Hàn
vì buồn cười
buồn quá thành ra cười, buồn nên phải cười, thế nào cũng được
cười mãi xong thấy vẫn buồn
quá nửa vẫn cảm giác như đang đọc SA ;D
cu nhân vật chính trông vầy mà đầy trí tưởng bở =))
ngoại truyện Taneo cũng rất là dễ thương ;_;
tập này dễ thương quá đi mất ư_ư
cả cái ngoại truyện cũng là cái ngoại truyện dễ thương nhất ư_ư
sử dụng tất cả các trope của SA luôn không những thế còn sử dụng rất khéo
vừa đủ để khiến những inner hủ nữ quắn quéo lại vừa đạt hiệu quả trong việc truyền tải tình cảm của các nhân vật khiến người đọc rung động thiệc sự ư_ư
có những bộ như thế này thấy dễ thương quá
cũng chẳng có gì độc đáo xuất sắc hay kỳ dị khác thường, toàn những trope quen nhưng mạch truyện vẫn rất tự nhiên, thỉnh thoảnh hơi dramatic hơi sến nhưng vẫn dễ thương rất nhiều
nhân vật cũng đáng yêu, đặc biệt rất thích cách xây dựng nam chính, vừa kiểu stereotype lại vẫn có những phá cách (bựa) bất ngờ
(cảm thấy may mắn vì xưa đã nhắm mắt đưa tiền rước về hihi)
“... nhưng cứ giam mình trong một nơi nhỏ bé tối mờ, điều hòa hầu như không đủ mạnh và liên tục bào đá, thật là một việc vô cùng tầm thường.
Tuy nhiên tôi vẫn luôn nhìn về phía bên kia sự tầm thường đó.”
người ko có năng lượng toán học đọc vòng này nhiều toán hơi mệt ( ̄ ¨ヽ ̄)
mà có một cái sự mắc cười khó hỉu, không rõ tác giả vô tình hay cố ý nứa ( ͡° ͜ʖ ͡°)
đặc biệt là em Nao, thở ra câu nào lại muốn cười khục khục khục câu ấy
Trưởng thành hơn tập truyện đầu tay rất nhiều. Thử thách người đọc cũng nhiều hơn.
Trong chín truyện thì có hai truyện liền kề nhau có tiêu đề và nội dung liên quan tới cái ô, một ô đi nắng, một ô đi mưa - đều là hai từ mình rất thích trong tiếng Hàn, và hai truyện này cũng là hai truyện mình thích gần nhất.
Truyện mình thích nhất có tên là 낙하 (fall), đọu, cũng là một từ mình rất thích =)) nhân vật chính, như một lẽ dĩ nhiên, là một bạn đang rơi, không rõ là đã được ba ngày hay ba năm và cũng không biết là đang rơi xuống đâu, hoặc có khi ờm, lại là đang rơi... ngược lên trên?
Tương đương với Devotion của Beach House trong lòng mình, mang một cái không khí rất là mê, không nặng nề cũng không mơ màng nhẹ bẫng nhưng ám ảnh, và cảm giác như muốn đọc phải đọc lần lượt từ đầu đến cuối không thể shuffle hay chọn đại một truyện... thế nên chắc phải lâu lâu mới đọc lại một lần, hoặc một lần chắc phải đọc rất lâu mới xong, hừm.
Đọc xong cảm thấy cần phải đi rate tập truyện đầu bớt một sao.