tính đọc nốt làm cuốn sách cuối cho một năm (lại) chậm tiến độ nhưng rốt cuộc ngủ cmn mất và giờ sao, nó đã thành cuốn sách đầu tiên của năm mới, điềm báo hay gì?
nhưng là một cuốn sách hay thì cũng không tệ :yolo:
thích chương đầu và chương cuối,
khoảng giữa gật gù vì những điều tác giả muốn nói và cũng vì... buồn ngủ ._.
—
sau khi xem phim thấy truyện hay hơn nửa sao :-?
cái ending của phim thực sự bực mình đấy
quá nửa vẫn cảm giác như đang đọc SA ;D
cu nhân vật chính trông vầy mà đầy trí tưởng bở =))
ngoại truyện Taneo cũng rất là dễ thương ;_;
But Black has already lost all faith in the living. His only purpose is to protect White. If White dies he'll have no reason to go on.
sử dụng tất cả các trope của SA luôn không những thế còn sử dụng rất khéo
vừa đủ để khiến những inner hủ nữ quắn quéo lại vừa đạt hiệu quả trong việc truyền tải tình cảm của các nhân vật khiến người đọc rung động thiệc sự ư_ư
“... nhưng cứ giam mình trong một nơi nhỏ bé tối mờ, điều hòa hầu như không đủ mạnh và liên tục bào đá, thật là một việc vô cùng tầm thường.
Tuy nhiên tôi vẫn luôn nhìn về phía bên kia sự tầm thường đó.”
tập 1 còn hơi ghê răng vì ngọt quá mà sang tập 2 còn ngọt hơn mà ngọt nhất là tình bạn giữa hai ông tướng Takeo và Suna ahihi
thôi thế là ta bèn xãi vì đáng iêu quá trời đất qơi
người ko có năng lượng toán học đọc vòng này nhiều toán hơi mệt ( ̄ ¨ヽ ̄)
mà có một cái sự mắc cười khó hỉu, không rõ tác giả vô tình hay cố ý nứa ( ͡° ͜ʖ ͡°)
đặc biệt là em Nao, thở ra câu nào lại muốn cười khục khục khục câu ấy
Lay by me
And we'll erode
As gently as we can
Into twilight
Spoiler
trong một cuộc phỏng vấn, Hwang Jungeun giới thiệu đây là câu chuyện được kể bởi một người anh trai không thể gọi tên em trai mình, hay, thay vì gọi tên em trai người anh đó đã kể câu chuyện này
người kể tự xưng là Alicia, đến từ Komori – một ngôi làng giáp khu đô thị, ngổn ngang, nhếch nhác, thảm hại và tàn bạo; một ngôi làng của những sự bị bỏ rơi, của những dự án hão huyền và những dân làng bám vào sự hão huyền ấy để sống qua ngày, hoặc để thoi thóp chờ một sự sụp đổ từ từ diễn ra; một ngôi làng nay đã không còn
ở đó từng có gia đình của Alicia với người cha tuy chọn nghĩ rằng mọi tồn tại sinh ra trên đời đều có giá trị nhưng lại luôn khuất mặt khi vợ ông chọn vung những cái tát cú đấm hung bạo nhất cùng những ngôn từ ác độc nhất vào hai thể tồn tại do chính họ tạo ra - Alicia và cậu em trai ngốc nghếch của Alicia;
từng có đàn chó được gia đình Alicia nuôi để bán hoặc thịt ăn dần;
từng có cây ngân hạnh cao vút nhờ được bón bởi bao xương, da, thịt, lòng phèo phổi chó;
từng có Komi người bạn duy nhất của Alicia, cũng là người duy nhất hiểu những vết bầm tím của Alicia, cùng Alicia lên phố tìm cách liên lạc với họ hàng và tìm sự trợ giúp từ chính quyền, dĩ nhiên, trong vô ích;
từng có nhà máy nước thải ban cho Komori mùi xú uế thường trực và đặc trưng;
từng có những ngôi nhà được tạm bợ xây lên hòng thu về tiền bồi thường;
từng có những câu chuyện ngày một kỳ dị về thiếu niên tên Alice mà Alicia thường kể cho em trai nghe...
còn bây giờ Alicia ở đây, một nơi không phải Komori, cải nữ, lang thang giữa phố thị xa hoa, để bộ dạng thảm hại, để mùi xú uế khó chịu, để những dấu vết của bạo tàn len lỏi chạm đến bạn, khiến bạn nhăn mặt ghê tởm, khiến bạn né xa nhưng sẽ bám dính lấy bạn không buông, chình ình trước mắt bạn không rời, dù bạn sẽ (tìm cách) quên ngay, và mọi thứ cuối cùng cũng đều sẽ biến mất
nhưng bây giờ, ở đây, cho đến ngày tất cả kết thúc và biến mất, bạn sẽ cùng Alicia đau đớn
so với tiểu thuyết đầu tay vốn đã khá cô đọng thì tiểu thuyết thứ hai, mà xin được tạm dịch là Alice (ở xứ sở?) tàn bạo, của Hwang Jungeun phải nói là đặc quánh, nhiều lúc tới nghẹn thở
ở đây, mọi nét đặc trưng (mà tôi thích) ở văn chị - giọng văn dửng dưng (đặc biệt cảm xúc càng lên cao trào giọng chị càng dửng dưng hay vì dửng dưng nên càng đẩy cảm xúc tới ngưỡng như luôn chực bùng nổ, hay cả hai?), hội thoại lẩn khuất, ngôi kể liên tục luân chuyển, những chuyện kể huyền ảo đan xen - sau Một trăm cái bóng và hai tập truyện ngắn tiếp sau - dường như đã được nung thành một khối đậm đặc nhất
và chính bằng những huyền ảo được nhào nặn gai góc nhất cùng những hiện thực được xào xáo lẫn lộn nhất, Alice lại trở thành tác phẩm “sát đất” nhất của chị tính tới thời điểm đó
chỉ vỏn vẹn 162 trang (tiếng Hàn) nhưng cuốn sách này vừa nặng nề lại vừa đầy sức nặng
hãy thử làm một phép so sánh (hẳn là hơi) khập khiễng, Jeong You Jeong cần tới gần 500 trang để viết về ngược đãi động vật, bạo lực gia đình, tính người tha hóa, mưu đồ chính trị blabla... mà viết đã không những không hề hay lại còn... sến đến lố bịch (?!) và sống sượng như xem báo mạng/trệu trạo nhai tút mì ăn liền/ngáp ngắn ngáp dài coi k-drama thập niên 90 (thề luôn mấy cái trope trong này k-drama bây giờ cũng không thèm xài nữa rồi má), trong khi đó chỉ cần chưa tới một nửa lượng chữ đó Hwang Jungeun đã đâm thẳng tới tất cả những vấn đề đó ở góc nhức nhối nhất bằng một thứ văn chương không bao giờ chịu dễ dãi và không dễ an phận với một cái kết
Alice ở xứ sở tàn bạo có lẽ là một tác phẩm buộc phải viết và phải có của Hwang Jungeun, như chính chị từng thừa nhận đây là tiểu thuyết đã tiêu tốn của mình rất nhiều sức lực và bản thân chị cũng cảm thấy nặng nề khi đọc lại
nó gợi cảm giác cấp bách như leo lên một con dốc - với Alicia đi trước dẫn đường chốc chốc lại quay ra sau hỏi “Bạn đến đâu rồi?” vừa như thúc giục vừa như nài kéo người đọc cùng về Komori - mà sau khi vượt qua (một cách xuất sắc), ở những tác phẩm sau này Hwang Jungeun đã hoàn toàn thoải mái, làm chủ và thong thả giữa văn chương của mình
nói thêm một chút về ngôn ngữ văn Hwang Jungeun mà tôi rất thích, vì rất gần với văn nói nhưng không hề suy giảm tính văn chương - điều không phải nhiều nhà văn Hàn Quốc làm được, họ hoặc sẽ biểu diễn một thứ văn cực kỳ màu mè/mô phạm hoặc sa vào cảnh nhét thoại vào mồm nhân vật nghe rất kịch
tôi đọc được ở đâu đó rằng Hwang Jungeun từng theo học một khóa sáng tác rồi bỏ ngang
trong các bài phỏng vấn sau này, chị cũng không ít lần thể hiện quan điểm đề cao và muốn khám phá, khai thác triệt để ngôn ngữ (nói) thường ngày với tất cả sự nhàm chán, vô vị, vô nghĩa, trần trụi và bạo lực của nó
vì thế đọc văn của Hwang Jungeun rất dễ gặp những câu, từ được lặp đi lặp lại, đến mức có lúc ta nghe như mang một nghĩa khác hẳn hay hoàn toàn trở nên vô nghĩa
ở Alice, được nhắc lại nhiều nhất là một câu chửi: Đ.Mẹ, nhưng chỉ khoảng 1/3 số đó thực sự là để chửi, còn lại được tác giả nâng lên thành một trạng thái - cảnh giới của sự hủy hoại (bản thân và cả người khác), thậm chí đôi lúc gần như chạm mức triết học
à, với tôi cuốn sách này thực sự khó để nhập cuộc, tôi đã mất đến cả tháng trời chỉ đọc đi đọc lại khoảng một chục trang đầu mà không sao tiến thêm được dù cứ chốc chốc lại được chính nhân vật trong sách hỏi “Bạn đến đâu rồi?”
nhưng cuối cùng thì tôi cũng đọc xong và cảm thấy th���t tốt vì đã đọc và đọc hết vào khoảng thời gian này, có lẽ đây cũng là một con dốc với tôi, mà chỉ bằng cách vượt qua nó tôi mới có thể đọc tiếp cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Hwang Jungeun tôi đã chạm tay vào và mở ra hai năm trước nhưng mãi vẫn chưa thể khép lại (vì đọc được độ 1/3 tôi quyết định phải đọc sách của chị theo trình tự thời gian :>)
càng tới gần cái kết tôi càng phải hãm tốc độ lại, không phải vì sợ sự tăm tối và bế tắc mà bởi tôi cảm thấy hình như mình chưa sẵn sàng để rời Komori, rời những ký ức kinh hoàng nhất của Alicia dù Komori đã không còn từ trước đó rất lâu rồi và Alicia, có lẽ tự lúc nào cũng đã mất hút vào dòng người tấp nập qua lại
3.5
đọc xong vào một ngày nắng nóng kỷ lục nên cái thế giới gần tận thế tuyết xám rơi mãi không ngớt trong truyện thật là có tính giải nhiệt huhu
truyện thì cũng đơn giản thôi, sự là ở một thành phố không tên nọ không nhớ từ bao giờ khí hậu bắt đầu biến đổi thất thường, trước là mưa đỏ sau rốt là tuyết xám, rơi mãi rơi mãi đến độ dần dà người ta không còn phân biệt được mùa, không còn thời tiết cũng không còn thời gian, những văn minh của một thành phố hiện đại cũng từng bước lụi tànrồi người ta nối đuôi nhau xếp hàng để đi lánh nạn, về một nơi không ai biết là nơi nào vì chưa từng có một ai trở về, họ được gọi là người xámnhưng cũng có những người không chịu trở thành người xám nối hàng băng tuyết tiến tới một đích đến vô định, họ là một đôi tình nhân cùng chú chó và những vị khách khác thường của họtrong cái ngày được coi là cuối cùng, hai người quyết định ở bên nhau trong cái công ten nơ của chàng trai vốn làm nghề chữa giày, cùng nhau trải qua đủ mọi cung bậc của tình yêu, cùng chăm sóc chú chó già yếu và tiếp những vị khách không hẹn mà cùng ghé vào một ngàylý do hai người ở lại thành phố chỉ đơn giản là bởi họ yêu nhau chưa được bao lâu, những gì chưa thể làm với nhau nhiều hơn rất nhiều những gì họ đã làm với nhau (họ thậm chí còn chưa trải qua một Giáng sinh nào cùng nhau) vì thế, dù chỉ là một ngày cuối cùng thôi họ cũng không muốn rời người mình yêu ;_;truyện có 179 chương (?) bắt đầu từ 179 đếm ngược về 0trở đi trở lại trong truyện là câu "Người ta nói Nó sắp đến.", như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ không còn nhiều giá trị trong một thế giới sắp đi dến hồi kếtvì đọc cuốn này với kỳ vọng nhiều chút về yếu tố lãng mạn nên có hơi hẫng hụt, cảm giác tác giả lướt qua yếu tố này quá, nhưng cũng có thể chỉ cố ý vậy chăng, bởi có một đoạn khá hay, cô người yêu nghĩ xem nếu ngày mai vẫn đến, nếu hôm nay chưa phải là ngày cuối cùng, cô có thể cùng người yêu làm được những gì, cuối cùng chỉ để ngạc nhiên rằng hẳn hai người cũng sẽ chẳng làm được gì nhiều khác ngày hôm nay ở trong cái công ten nơ này - cùng nhau im lặng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chăm sóc chú chó già 0.5 sao dành cho phần lời tác giả, cái tên "bi tráng" (tạm dịch là "Không ngày tháng", nghe tiếng Việt thì vậy thôi á - mượn lời một reviewer nào đó trên một trang mua sách online) và bìa sách đẹp (phù phiếm)
Just don't follow your shadow, he said. You have to be careful not to follow, even if it does rise.
Spoiler
One Hundred Shadows, tiểu thuyết đầu tay của Hwang Jungeun, kể về cuộc sống của những con người nhỏ bé làm việc tại các cửa hàng buôn bán/tu sửa thiết bị thuộc một khu trung tâm điện tử lâu đời nằm giữa lòng Seoul hiện đại. Khi môi trường sống bị đe dọa bởi những quyết định vô tình của tầng lớp giàu có hơn và nhiều quyền lực hơn, bóng của họ - những người gần như vô danh (chỉ được gọi bằng họ hoặc bằng tên không họ), luôn mấp mé ở rìa của một xã hội không quan tâm nhiều lắm đến những tồn tại ở rìa- dần dần tách khỏi họ, đứng dậy và lấn át sự sống.
Buồn và u ám - gợi nhớ đến khu công nghiệp thời những năm 80 trong Cô gái viết nỗi cô đơn của Shin Kyung Sook - nhưng qua một điểm nhìn hiện đại và nhiều trìu mến cùng một ngòi bút tiết chế hơn, những mảnh đời lẩn khuất trong năm tòa nhà cũ nát nối liền với nhau theo nhiều cách dị thường của Hwang Jungeun hiện lên cô đơn mà không thê lương, ấm áp mà không ủy mị, nhen nhóm hy vọng nhưng tinh tế chứ không dàn trải và quá lộ liễu khiến người đọc (hoặc ít nhất là tôi) mệt nhoài.
Mỗi con người ở đó đều có một chuyện đời riêng, siêu thực theo những cách ám ảnh khác nhau, nhưng đều chung nhau một điểm là, bóng của họ đã-đang-hay sắp “đứng dậy” đè nén họ thật sâu xuống tận cùng của sự sống. Bởi vậy họ thường dặn dò nhau không được đi theo cái bóng khi nó sống dậy khỏi mình, hoặc thậm chí họ đi tìm, cố gắng nắm tay kéo người đã lỡ chân đi theo bóng của mình trở về.
Như Eungyo và Mujae, hai người trẻ tuổi sống thầm lặng và không tương lai giữa sự lâu năm quen thuộc đang trên bờ vực đổ vỡ.
Eungyo và Mujae, một chuyện tình không một lần nhắc tới từ “yêu”, không những cuộc hẹn hò chủ định, không hứa hẹn, không những cử chỉ thân mật
chỉ có những cuộc đối thoại như độc thoại khi mà lời người nọ liên tục lẩn vào lời người kia,
đôi ba bữa ăn bộc phát với những món bình dân được miêu tả đầy cẩn trọng,
một món quà gieo hy vọng, một cú điện thoại đến trễ nhiều ngày lại đúng vào hôm mất điện, một tối muộn cùng nhau đánh cầu lông để xua đi cơn mất ngủ ám ảnh,
và hai cái nắm tay.
Yếu tố huyền ảo trong tác phẩm này của Hwang Jungeun có thể không hoàn toàn mới mẻ, nhưng đem lại hiệu quả tối đa, ở đây đó là khiến hiện thực thật và sống động hết mức có thể, không phải lười nhác ảo chỉ để cho ảo.
Những đoạn hội thoại không rạch ròi ai là người đang nói/kể cũng tăng thêm “nồng độ” huyền ảo. Bất cứ nhân vật nào, khi kể chuyện đời mình sẽ được đột ngột mà khéo léo đôn lên trước nhất để người đọc, thường phải đến lúc nghe hết chuyện mới nhận ra người vừa kể cho mình nghe đó là ai và đôi khi cũng không tránh khỏi nhầm lẫn, nhưng đồng thời lại đặc biệt tập trung và quan tâm hơn đến nhân vật đang được giới thiệu với mình.
Cuốn sách mỏng, bảy chương như bảy bài thơ dài vẽ nên những quang cảnh đô thị chưa được bộc lộ nhiều của Hàn Quốc hiện đại qua các sản phẩm văn hóa đại chúng (và dù là cảnh đô thị nhưng lại cứ khiến nhớ tới Tales from Outer Suburbia của Shaun Tan là như nào!), chạm tới nhiều vấn đề cũng như mâu thuẫn của xã hội nhưng tuyệt đối chưa bao giờ có ý muốn gồng mình nhồi nhét chính trị, có chăng đó chỉ là cách Hwang Jeungeun bộc lộ sự quan tâm đến những số phận bên lề, ngoài rìa, bị bỏ lại phía sau của một xã hội phát triển quá vội. Đọc văn Hwang Jungeun, có thể cảm nhận rõ rệt tình cảm chị dành cho các nhân vật của mình, và có lẽ đây là điều ghi điểm nhiều nhất với tôi. Ở bản tiếng Hàn, Hwang Jungeun dành trọn phần lời tác giả để viết một bài thơ dành cho Eungyo và Mujae, mong rằng thế giới tàn nhẫn này sẽ bớt bạo tàn với họ và cầu cho trên con đường đêm đang đi họ sẽ gặp được một ai đó. (Ở phần lời tác giả một tác phẩm mà tôi rất thích khác, truyện vừa [b: Kong's Garden|25911445|Kong's Garden (K-Fiction 006)|Hwang Jung-eun|https://images.gr-assets.com/books/1436921686s/25911445.jpg|45798458], chị cũng bộc lộ sự trăn trở về nhân vật chính của mình, về những biến cố sẽ xảy đến tiếp với cô ấy sau khi tác phẩm đã kết thúc.)
What are you so worried about, Eungyo?
It's too dark.
Of course it's dark, it's nighttime.
But it's too dark it doesn't seem possible that we'll make it to somewhere bright.
It's so dark, you don't know who we might run into. Could be anyone.
Anyone would do, I said, that's why we're going. I'd happy to run into anyone right now. And if we do, won't they be just as startled, given that we could be anyone too?
Are we ghosts? we wonder. Who could tell, this late at night. We might be ghosts seeking others of our kind, walking under a pale moon.
ba nhân vật chính của ba truyện này cứ như kiểu ba nhân vật nền, đương lờ nhà lờ nhờ thì bị đẩy vào trung tâm, thình lình phải đối diện với những biến cố kịch tính quá sức và buộc phải đưa ra những hành động mang tính quyết định quá khả năng; khổ nỗi vì số phận đã định họ không sinh ra cho huy hoàng hay chói sáng dù chỉ một thoáng trên nhân gian nên khó trông mong ở ba cái truyện này chút gì thỏa mãn mà chỉ có thể ngồi đó, chẳng thể quay mặt đi, chứng kiến từ tốn và tỉ mỉ cái quá trình downfall của họ,
We are all in this together, this world of loss and defeat. All of us, every one of us, has had a moment when a window opened, when we caught a glimpse of the open, sunlit world beyond, but all of us, on this bus, have had that window close and remain closed.
“It can't pay attention
What slips into the system
A light touch, a whisper that puts you to sleep
Don't sympathize with the mystery disease
All it is is a feeling,
Pain in a dress too revealing,
A lost bond an old friend who likes what it sees
You can't shake off the mystery disease
Lovers in a past life
Meet in the street close to midnight,
A last look sweet like the end of a dream,
Then fall back into the mystery disease
Go on, tell your symptoms to me
It's not in any of the books you can read
It's no fun to face what you don't get to be,
But what's one more to the mystery disease?
Floating impatience
Snuffs my limited sapience
Black smoke as soon as the pressure's released
Deep space sighs, the mystery disease
Consumed by a weakness
Cut with perpetual unrest
You see stars, sunsets blurred through a screen,
Trap what you want, waste what you need
And when the west wind sweeps through the leaves,
Emperors of history fall to their knees
Small fronds can't see the wood for the trees,
Left in the dust of the mystery disease”
chưa bao giờ thôi mê những cảnh lét biên trên nền trường nội trú, văn cũng rất là đẹp nhưng vẫn thấy thiếu thiếu gì đó (trân châu chưa đủ hoàn hảo? đường đá chưa thực sự đạt tới tỷ lệ vàng?) để thực sự là tách trà sữa của tôi, thứ có lẽ giờ đây tôi cũng đã quên cả vị :-?
Tiểu thuyết đầu tay của Tàn Tuyết.
Chưa đến mức ảo ma như những tác phẩm sau này nhưng với gần 500 trang thì tiếp cận cũng khá là mệt. Hài hước ngoài mong đợi nhưng nhồi nhét hơi nhiều, có lẽ là điểm chung của hầu hết các tiểu thuyết đầu tay, khi mà tác giả muốn đả kích gần như là mọi loại người trên đời không chừa mấy chỗ cho người đọc thở.
Không phải là thứ văn chương đẹp sóng sánh óng ánh lóng lánh khiến người ta nức nở hay enjoy những cái moment đọc nó. Một tiểu thuyết khó chịu, và hoàn toàn là có chủ ý.
Plot (nếu có thể gọi nó là vậy) đơn giản thôi: cư dân của phố Ngũ Hương phát rồ lên vì một cô X đã có chồng con và sự ngoại tình tràn ngập tinh thần sitcom wil-they-or-won't-they của cổ với một anh Q.
Vậy cô X này và tình sử của cô có gì ghê gớm mà khiến cái đám thị dân này sồn sồn suốt 500 trang sách?
Ảo ma chính là ở chỗ này và ở chỗ tác giả không hề có ý định quăng ra một đáp án tuyệt đối.
Bởi: 1) cô X được khắc họa qua điểm nhìn của người dân phố Ngũ Hương, toàn những người kể chuyện không đáng tin với những thông tin kiểu trust me bro và 2) dù thình lình tầm nửa truyện “người viết” hiện hình xồ ra thì cũng không làm tập hợp những pov này đáng tin cậy hơn tí nào.
Nôm na cả cuốn sách này toàn là headcanon, đầy mâu thuẫn “fact” trước đập “fact” sau, của đám thị dân về cô X.
Và hiển nhiên đó là những ẩn dụ về những loại người, hiện tượng, sự kiện,... mà tác giả muốn lên án, đả kích và giễu nhại (tiêu biểu như là chủ nghĩa tập thể, tập thể vs cá nhân, male gaze, nữ quyền, tự do tình dục, các quan điểm về nghệ thuật, mối quan hệ giữa nghệ thuật và chính trị, tâm thế của kẻ nghệ sĩ bla blo bleh). Và tất cả lại được trùm dưới một cái chăn rõ là hỏni của đủ thể loại gossip về chuyện giường gối chiếu chăn.
Và cũng vì thế, những câu hỏi như cô X là ai, cô ta là người thế nào, thậm chí cô ta có thật không và chuyện ngoại tình của cô ta là thật hay giả... hoàn toàn không phải trọng tâm của cái truyện này.
Tàn Tuyết từng nói bà ta muốn độc giả tham gia vào câu chuyện của mình và tiểu thuyết đầu tay này là một tiêu biểu. Nó kích thích bạn phản ứng, khơi lên những ý kiến, thỉnh thoảng kích động bạn tức điên. Và những phản ứng ở mỗi người sẽ như câu kết “mỗi người lại thấy mỗi khác”.
Đọc cũng được và có lẽ đọc lại sẽ sáng tỏ nhiều cái hơn nhưng em xin kiếu.
"the things that were, the things that stopped, the things that were closed off - things that surely were and today are no longer, but things that also were so that I may still be."