Childhood is long and narrow like a coffin, and you can't get out of it on your own.Childhood is dark and it's always moaning like a little animal that's locked in a cellar and forgotten. It comes out of your throat like your breath in the cold, and sometimes it's too little, other times too big. It never fits exactly. It's only when it has been cast off that you can look at it calmly and talk about it like an illness you've survived. Most grownups say that they've had a happy childhood and maybe they really believe it themselves, but I don't think they've just managed to forget it.Wherever you turn, you run up against your childhood and hurt yourself because it's sharp-edged and hard, and stops only when it has torn you completely apart.
a page-turner dù 90% mỗi lần tới khúc quánh cờ và liểng xiểng các thuật ngữ cờ vua tôi lại no thoughts head empty, nhưng vẫn cảm thấy rất kích thích và hồi hộp (không khác gì xem idol của tôi quánh tennis)
văn phong giản dị, không xoắn vặn, cũng không đào sâu tâm lý hay dòng ý thức lổn nhổn các thứ các thứ, nhưng vẫn khiến tôi để tâm và quan tâm nhiều tới các nhân vật - có lẽ là cũng giống như cờ vua chăng? chính xác, vừa đủ và cảm động hơn bề mặt nó thể hiện nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ sa chân xuống hốủy mị (liên thiên vậy chứ tôi cũng không biết gì về cờ vua đâu)
đặc biệt, tôi rất thích nhân vật chính Beth, lâu rồi tôi mới thích một nhân vật chính đến thế(rất mong chờ màn thể hiện của Anya Taylor Joy cho series chuyển thể cùng tên của Netflix)
vậy là đủ cho một cuốn sách kéo tôi ra khỏi cái reading slump đã lầy lội từ hè
Cuốn sách tuổi thơ.
Tôi có chút ít kỷ niệm với cuốn sách này.
Hồi lớp 9, tôi sục sạo phòng thiếu nhi của thư viện tỉnh rồi mượn cuốn này về, dù chẳng thực sự bị lôi cuốn bởi cái tên hay bìa sách, cũng chẳng biết ông tác giả là ông nào. Và tất nhiên như bao cú twist thường thấy của sự đọc, đến mức gọi là twist thì cũng hơi kỳ, tôi mê nó.
Truyện cùng tên với tựa sách là truyện tôi nhớ mãi.
Cô bé nhân vật chính mua được chiếc mũ mới có cái dải pompadour rất xinh, nhưng chưa kịp đội thì lên sởi nặng, bị di chứng (?) không mở nổi mắt. Rất nhiều ngày nhiều tuần trôi qua cô bé vẫn không mở được mắt và chỉ “nhìn” mọi thứ xung quanh qua những lời miêu tả vô cùng sống động và tràn đầy cầu kỳ của ba. Thương con gái mãi không nhìn lại được, ba đưa cô bé lên thành phố gặp bác sĩ chuyên chữa mắt, rồi tiện thể hai ba con thăm thú phố phường. Rồi ba dẫn em đi ăn một bữa ở một nhà hàng phải đi lên rất nhiều bậc thang, và qua những lời miêu tả của ba, cô bé cảm tưởng như mình và ba như đang dùng bữa giữa mây trời và phong cảnh thần tiên.
Nhưng cô bé mãi vẫn không khỏi mắt, bác sĩ nói có thể là do em sợ chói nên chưa dám mở mắt chứ mắt em đã khỏi hoàn toàn rồi. Ba tìm đủ cách mà cô bé vẫn không chịu mở mắt, cho đến một ngày, ba sực nhớ ra cái mũ cô bé rất thích. Cầm trên tay chiếc mũ mình đã háo hức biết bao mà chưa kịp đội cô bé từ từ mở mắt.
Tôi thích nhất đoạn cuối của truyện này, lúc cô bé thú nhận đôi lúc em hơi hối tiếc vì không còn được nhìn thế giới bằng đôi mắt của ba nữa.
Hồi lớp 9, tôi đã có cơ hội “thủ” cuốn sách này cho riêng mình vì cô thủ thư điền sót vào phiếu mượn. Không hiểu sao tôi lại hùng hồn dập tắt dã tâm, nghiêm chỉnh đem trả lại sách cho thư viện và nhắc cô thủ thư cô ơi ghi thiếu rồi.
Hết lớp 9, tôi không còn được mượn sách ở phòng thiếu nhi, không còn cơ hội đọc lại cuốn sách nữa. Rất nhiều năm về sau, cũng không tìm lại được cuốn sách ở đâu, tôi không ngừng nuối tiếc vì quyết định trả lại sách hồi xưa =)) Thậm chí không ít lần tôi mơ mình đi lùng sục ở những hàng sách cũ, tìm được cuốn sách rồi, đương hồi hộp mở ra chưa kịp đọc chữ nào thì tỉnh dậy...
Hôm nay, tôi có cơ hội đọc lại cuốn sách tuổi thơ này. Tôi đã lưỡng lự một lúc. Có lẽ là tôi sợ mình sẽ nuối tiếc như cô bé, khi không còn được đọc và nhớ về cuốn sách này bằng trí nhớ không còn mới và những giấc mơ...
Nhưng rồi tôi đọc nó. Và tôi vẫn mê nó như ngày nào.
“The bike and I, we're only at ease when we're all alone.”
“Poor bicycle, alone with me on this road, and poor knee. My bicycle and my knee seemed to carry all the weight of the sickly sky. I felt an irresistible urge to cry come over me, on this heavy road that stretched out everywhere. And so I cried.I pedaled harder.”
“All at once, it seemed as if I'd been pedaling in the dark for practically fifteen years, to arrive one night amid those lights.”
“The bike and I, we're only at ease when we're all alone.”
“Poor bicycle, alone with me on this road, and poor knee. My bicycle and my knee seemed to carry all the weight of the sickly sky. I felt an irresistible urge to cry come over me, on this heavy road that stretched out everywhere. And so I cried.I pedaled harder.”
“All at once, it seemed as if I'd been pedaling in the dark for practically fifteen years, to arrive one night amid those lights.”
Black Deer - tiểu thuyết đầu tay của Han Kang, một tiểu thuyết đầu tay phải nói là ấn tượng.
Plot khá dễ đoán, nhường sự xuất sắc cho những mặt khác như: worldbuilding, lớp lang nhân vật, ngôn ngữ (tiếng Hàn của Han Kang ở đây đặc biệt sophisticated),... đã đọc sẽ khó mà bỏ xuống, tất nhiên là sau khi đã vượt qua hai chương đầu rối và chằng chịt mộng mộng ảo ảo rồi còn độn một nùi tiếng Hán. Đôi chỗ cảm thấy có cần dài đến mức này không, nhưng rồi lại mải đọc, mải để mình cuốn vào cái thế giới Han Kang đã dựng nên, rồi nghĩ có lẽ cô này có viết về những thứ chán ốm nhất mình cũng sẵn sàng đọc hết.
Cuốn sách này dày đặc bóng tối, theo một cách nào đó lại khiến liên tưởng đến tiểu thuyết mới nhất The White Book, như Han Kang nói: một cách vô thức, dần dần, cô đang viết về phía có ánh sáng.
Chặng đường đi từ bóng tối tới ánh sáng này của Han Kang trải qua trên dưới chục cuốn sách, hy vọng tôi có thể đọc hết.
no one:
Hibari: tôi bật khóc bằng chất giọng thiên thần vô cùng kỳ diệu (!!)
3.5
tuy nhớ là Dazai vẫn luôn có chút hài hước nhưng không nhớ là có tửng tửng đến thế này không :-?
đọc cười sml mấy chập
quả nhiên Dazai viết nhân vật nữ hay, dù là qua lăng kính tâm lý của cái anh chàng nhân vật chính chán phát chết, mấy chị trợ lý ở viện điều dưỡng đáng yêu ghê, còn mấy anh “học viên” thì sao cũng được
no one:
Hibari: tôi bật khóc bằng chất giọng thiên thần vô cùng kỳ diệu (!!)
3.5
tuy nhớ là Dazai vẫn luôn có chút hài hước nhưng không nhớ là có tửng tửng đến thế này không :-?
đọc cười sml mấy chập
quả nhiên Dazai viết nhân vật nữ hay, dù là qua lăng kính tâm lý của cái anh chàng nhân vật chính chán phát chết, mấy chị trợ lý ở viện điều dưỡng đáng yêu ghê, còn mấy anh “học viên” thì sao cũng được