đọc xong cuốn này khá là day dứt, muốn viết gì đó để bớt lợn cợn trong lòng nhưng có lẽ không phải là những dòng tán dương dù với tôi cuốn này thực sự 5 sao chef's kiss
không thể phủ nhận đây là một cuốn sách hay với một nhân vật trung tâm (Emerence) quá độc đáo và chắc chắn là khó quên, văn trau chuốt và cuốn hút cực kỳ
tuy nhiên cũng có quá là nhiều thứ trigger tôi ở cuốn sách này, đặc biệt những đoạn về lũ mèo và Viola
và nữa, tôi đặc biệt chán ghét cái người kể chuyện ở đây tức bà nhà văn, tôi nghĩ sau khi đọc được “những” hai cuốn của Magda Szabó thì đó là cảm nhận chung của tôi về các nhân vật nữ chính/kể chuyện của bà ta, trời ơi họ ương bướng đến ngu ngốc (hoặc ngu ngốc một cách ương bướng?), sĩ diện, nhạy cảm toàn những thứ đâu đâu nhưng lại hoàn toàn vô tâm vô tính với những điều quan trọng
(ít nhất trong cuốn này tôi vẫn chịu đựng được bà nhà văn đến gần cuối chứ đọc abigail tôi chỉ muốn cho con bé đó mấy đấm, phí cả cái trope trường nội trú nữ của tôi đi)
nói thì như có vẻ tôi chán cuốn này lắm nhưng không hẳn, nó thực sự chiếm 5 sao trong lòng tôi, có lẽ tôi và nó cũng là một cái love-hate relationship như Emerence và bà nhà văn? chỉ khác là mối quan hệ giữa hai bà gây ra nhiều drama thú vị hơn =))
đáng tiếc bi kịch là không thể tránh khỏi khi nỗi thất vọng họ gây ra với nhau cũng lớn như tình yêu họ dành cho nhau vậy (yêu càng đậm hận càng sâu maybe?), cái bi kịch fail each other này cũng rất triggering với tôi nên act cuối tôi cảm thấy khó khăn lắm mới đọc qua và chắc là lâu lắm mới có ý định đọc lại =(
hiuhiu cuối năm chỉ thích và cũng chỉ đọc được những sách thế này thôi ạ
1 là mỏng, kịp chạy tiến độ goodreads (tôi thề năm sau không set challenge nứa lạy chúa)
2 là nhẹ nhàng, ờm cũng có hiện thực phê phán lên án tố cáo dằn mặt các thứ các thứ nhưng sẽ được lọc qua một filter thíu nhi (không quay cuồng trong những cuộn xoáy nội tâm hay dòng ý thức mơ hồ mà hiện thực của tôi bây giờ không cho tôi cái đặc quyền để cảm thụ nứa), dí dỏm, đáng iu và dù có buồn thì vẫn trong trẻo
3 là minh họa đẹp, nét vẽ gợi nhớ tới minh họa nhóc Nicolas, cuốn này Trẻ in giấy đẹp, dày dặn
tôi đọc Sebald: “được ru bằng tốc độ của đoàn tàu, như một liều thuốc tê sau cuộc lang thang bất tận ở Vienna, tôi ngủ thiếp đi.”
Nước Ý, thành phố Napoli, khu phố nghèo, những người dân sinh sống và buôn bán (và không ngừng đúm nhau) ở đó, những ông bố bà mẹ bảo thủ và bạo lực, những đứa trẻ đi học, kết bạn và lớn lên... và đặc biệt tỏa sáng giữa tất cả cũng như xuyên suốt câu chuyện là tình bạn của Lénu và Lila. Một tình bạn không chung chung chỉ là thân thiết hay đơn thuần là dựa vào nhau mà đi qua bao hư vọng bao cuồng điên như được lấp lửng giới thiệu.
Thu hút và ngưỡng mộ lẫn nhau, truyền cảm hứng cho nhau, nâng đỡ nhau về ý chí, tri thức và tâm hồn nhưng đồng thời không ngừng tính toán, so đo, ghen tị và ganh đua nhau với đủ các màn passive aggressive đi vào lòng người (nhiều khả năng làm sống dậy những cú ptsd không vừa). Tình bạn nữ giới này vừa phổ quát với tất cả những gì hiển nhiên-khó hiểu, độc hại-hài hòa nhất lại vừa độc đáo và lôi cuốn, bởi drama
viết chán, dịch dở
ý đồ cũng được đấy mà triển khai tệ, quá sơ sài, rời rạc (không phải kiểu rời rạc có ý đồ nghệ thuật gì cho cam mà là kiểu lười không thiết đào sâu chi mắc mệt ó), chẳng có tí thuyết phục nào, nhiều đoạn buồn cười =))
may quá tiện tay có chiếc gif sau khi xem xong stranger things, liền tặng =))
“All those wasted miles
All those aimless drives
Through green aisles
Our careless life style
It was not so unwise
No”
“When you are sixteen you do not know what your parents know, or much of what they understand, and less of what's in their hearts. This can save you from becoming an adult too early, save your life from becoming only theirs lived over again - which is a loss. But to shield yourself - as I didn't do - seems to be an even greater error, since what's lost is the truth of your parents' life and what you should think about it, and beyond that, how you should estimate the world you are about to live in.”
hừm hôn nhân quả là một vấn nạn xã hội :-?
"Where do you go after you witness death, I wondered."
"It was strange to be on my own in a place we'd always gone to together."
"I was not prepared for this. No one had prepared me for this. Why must I feel it? Why must I have this memory?"
Một cuốn sách rất riêng tư, không ít đoạn cảm giác như Zauner viết không dành cho mình đọc vậy, đến mức khiến mình cảm thấy việc rate sao có chút gì đó sai trái (?).
Tuy nhiên, trải nghiệm có thể cá biệt nhưng cảm xúc lại rất phổ quát, mình relate với rất nhiều những trải lòng của Zauner trong cuốn sách này, và mình cũng tin có nhiều người như mình, về mối quan hệ mẹ-con gái luôn phức tạp mà (mình nghĩ là) mãi duy trì ít nhất 10% sự toxic, vềsự chối bỏ nguồn gốc đồng thời không ngừng khao khát tiếp nhận và được nhìn nhận bởi chính cội nguồn mình thuộc về, về sự hoang mang và nỗi sợ hãi đánh mất danh tính khi những sự tồn tại khẳng định danh tính đó của mình cứ dần biến mất không báo trước, và nhất là về sự mất mát.
Zauner viết về mất mát đột ngột ập đến với chị, chấn thương tâm lý khi đối diện với mất mát, cách chị vùng quẫy trong mất mát và vượt qua thực sự xúc động.
Và cuối cùng là, nghe Japanese Breakfast đi ạ hehe
“It can't pay attention
What slips into the system
A light touch, a whisper that puts you to sleep
Don't sympathize with the mystery disease
All it is is a feeling,
Pain in a dress too revealing,
A lost bond an old friend who likes what it sees
You can't shake off the mystery disease
Lovers in a past life
Meet in the street close to midnight,
A last look sweet like the end of a dream,
Then fall back into the mystery disease
Go on, tell your symptoms to me
It's not in any of the books you can read
It's no fun to face what you don't get to be,
But what's one more to the mystery disease?
Floating impatience
Snuffs my limited sapience
Black smoke as soon as the pressure's released
Deep space sighs, the mystery disease
Consumed by a weakness
Cut with perpetual unrest
You see stars, sunsets blurred through a screen,
Trap what you want, waste what you need
And when the west wind sweeps through the leaves,
Emperors of history fall to their knees
Small fronds can't see the wood for the trees,
Left in the dust of the mystery disease”
“The bike and I, we're only at ease when we're all alone.”
“Poor bicycle, alone with me on this road, and poor knee. My bicycle and my knee seemed to carry all the weight of the sickly sky. I felt an irresistible urge to cry come over me, on this heavy road that stretched out everywhere. And so I cried.I pedaled harder.”
“All at once, it seemed as if I'd been pedaling in the dark for practically fifteen years, to arrive one night amid those lights.”
Childhood is long and narrow like a coffin, and you can't get out of it on your own.Childhood is dark and it's always moaning like a little animal that's locked in a cellar and forgotten. It comes out of your throat like your breath in the cold, and sometimes it's too little, other times too big. It never fits exactly. It's only when it has been cast off that you can look at it calmly and talk about it like an illness you've survived. Most grownups say that they've had a happy childhood and maybe they really believe it themselves, but I don't think they've just managed to forget it.Wherever you turn, you run up against your childhood and hurt yourself because it's sharp-edged and hard, and stops only when it has torn you completely apart.
3.5
nhặt cuốn này lên vì tình cờ đọc được một quote rất là lay động tâm can aka sên sến
và y như rằng đó là cái đoạn sến và cẩu huyết nhất truyện khiến tui ná thở chỉ muốn cho 3 sao cái sự rate mà tui ghét nhất
còn lại thì xuất sắc =))
“Tiger got to hunt,
Bird got to fly;
Man got to sit and wonder, “Why, why, why?”
Tiger got to sleep,
Bird got to land;
Man got to tell himself he understand.”
có lẽ mọi sự tóm tắt lại đều sẽ khiến câu chuyện này nghe như một bộ drama giờ vàng giỏi câu view :-s (nhưng quả thật Ferrante cài cliffhanger rất tài, hầu như chương nào cũng kết thúc với cliffhanger mà tập này có hơn... 100 chương)
tình bạn giữa Elena và Lila biến chuyển sâu sắc qua từng chương, khi mà mỗi người, bởi ý chí tự thân và do cuộc đời xô đẩy, rẽ sang một ngả, cả âm thầm lẫn công khai khước từ hầu hết mọi giao điểm, để rồi đến cuối cùng thú nhận rằng không muốn mất nhau trong sự gần như là chắc chắn hiểu rằng họ mãi mãi không thể giữ nhau trong đời mình (if that makes any sense)
một mối quan hệ sâu sắc và phức tạp hơn nhiều mọi từ ngữ nỗ lực định nghĩa nó (tình bạn? kẻ thù không đội trời chung? tình yêu? hay tình thân?) cũng như mọi sự so sánh tầm thường ai là người xấu, ai kẻ tốt?
Ferrante kể chuyện trần trụi khủng khiếp, không cho nhân vật một chỗ trốn khỏi (vô vàn) những secondhand embarrasment và những quyết định xuẩn ngốc mà nhiều khi tui phải ngó qua chỗ khác cho dễ thở :-ss
"I understood that I had arrived there full of pride and realized that - in good faith, certainly, with affection - I had made that whole journey mainly to show her what she had lost and what I had won. But she had known from the moment I appeared, and now, risking tensions with her workmates, and fines, she was explaining to me that I had won nothing, that in the world there is nothing to win, that her life was full of varied and foolish adventures as much as mine, and that time simply slipped away without any meaning, and it was good just to see each other every so often to hear the mad sound of one brain echo in the mad sound of the brain of the other.”Lenù & Lina casually being the bisexual passive agressive queens as they are, we have no choice but to stan.
My plan was to never get married. I was going to be an art monster instead. Women almost never become art monsters because art monsters only concern themselves with art, never mundane things. Nabokov didn't even fold his own umbrella. Vera licked his stamps for him.
book is too devastating to handle
it was all fun and game till he couldn't stop “enumerating” shit and never stfu about the act itself and I got too tired to take some pieces more seriously
but the rest are brilliant, he's a genius that's one thing for sure
my favorite pisces
“And maybe one day when you're all grown up maybe you will need to cry like if you're three, and it's okay.”